Tôi Đi Lạc Giữa Những Mơ Màng - Phan Ý Yên11h15 ngày 20-12-2015

(Phan Ý Yên)
Tôi nghĩ phụ nữ càng trưởng thành càng có quá nhiều điều phải đành đoạn bỏ lại phía sau lưng mình. Hai từ "đành đoạn” ban đầu ngỡ là thứ cảm giác đau đáu nhưng cùng với thời gian, tôi tin nó chỉ đơn thuần một sự lựa chọn để cho phép bản thân tiến lên phía trước, cho phép mình sau này nghĩ lại sẽ toàn tâm toàn ý cảm thấy như nhiên, thanh thản.

Có rất nhiều điều để yêu mến nếu bạn ngoảnh lại phía sau. Phụ nữ thường có thói quen đó khi chênh vênh đôi chút. Giống như tôi, rất nhiều thời điểm lạc lõng, đứng khoanh tay nhìn qua khung cửa vào bầu trời vô định và ước ao về những buổi sáng có Mẹ bước từ vườn vào nhà, trên tay là một rổ rau vừa hái xanh mướt, thanh sạch. Không khí trong và mát lành. Tôi nhận ra rõ mùi húng quế đang dịu dàng lan khắp. Trên những chiếc lá bé xinh còn vương vất sương sớm mai, bình yên không có màu, chỉ hiện hữu vô hình nhưng kì diệu. Rồi tôi bước ra sân. Thấy cuộc đời nhẹ bẫng đến mát lành. Hít căng đầy một buồng ngực những thênh thang. Cảm giác đó tưởng là chẳng thể nào trải qua thêm lần nữa, tưởng là chỉ còn vĩnh viễn trong kí ức mà thôi cho đến khi…

Tôi nghĩ Hoi An Déjà Vu giống như rất nhiều mùi hương khác, là một cái cớ tốt cho rất nhiều câu chuyện mà đa phần là thuộc về ký ức. Tôi sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng, 45 phút đi xe máy thong thả là đặt chân tới phố cổ Hội An. Hồi xưa lắc, Hội An cũ kĩ hơn nhiều. Những ngồi nhà ở khu phố trung tâm nhuốm màu thời gian và có phần buồn bã. Vào các đêm rằm, đèn lồng thắp lên dọc các lối đi bộ, người qua thưa thớt nhưng tuyệt nhiên không chút buồn bã nào. Trái lại, sự ấm cúng và gần gũi giống như khói len lỏi trong không khí, nhìn bất kỳ người xa lạ nào cũng thấy thân quen, tin tưởng. Rồi tôi cứ đi cứ đi, không cần phương hướng, không phải suy nghĩ, mặc nhiên để chân mình tự do. Bất giác nhận ra những đoá hoa dành dành nhà ai đang ngào ngạt nở trong đêm trắng muốt. Lòng mình giống một bản nhạc réo rắt du dương, đứng giữa phố hít một hơi thật sâu căng tràn lồng ngực. Tôi thấy mình giống một nàng công chúa đi lạc giữa chốn nhân gian, tự do tự tại xen lẫn một chút phấn khích lạ lùng. Tôi để mình tìm theo hương hoa bước vào căn nhà cổ. Sự nồng nàn ngọt ngào bắt đầu tản ra, nhạt dần nhạt dần nhường chỗ cho mùi rêu, mùi hoa hồi, mùi đinh hương, mùi của những điều cũ kĩ hoài niệm thâm trầm và có phần dè dặt kín đáo. Cỏ hương lau mát lành len lỏi tinh khiết xoá tan mọi sự xa lạ. Dường như tôi đã từng đặt chân đến đây, dường như đã từng nghe mọi câu chuyện của ngôi nhà này, dường như đã từng thân thiết, dường như đã từng gần gũi và luyến lưu biết mấy.

Những con đường nhỏ lát gạch ở Hội An, những vườn rau xanh mướt ven sông đẫm sương buổi sáng, sự thênh thang trong veo trong cả biết bao xưa cũ, ngỡ quen mà lạ, ngỡ lạ mà quen. Tất cả hồn nhiên trải lòng chỉ sau một làn hương rất nhẹ đến mơ màng.