Ha Noi13h00 ngày 24-11-2015

Sáng nay nhận được thư của Hà Nội, tự dưng nhớ Hà Nội ghê...

Hà Nội trong tôi là một buổi sáng tinh mơ, đứng bên hồ Gươm nhìn mặt nước mờ sương phủ và những cây liễu xanh điềm nhiên...
Là một buổi trưa yên ắng, đi lạc vào một con ngõ dài, và một ngôi nhà đầy hoa vàng có dựng một chiếc xe đạp mini trong sân. Hai cô bé đang chụm đầu vào một cuốn sách bên cửa sổ...

Là một buổi tối, đi bộ thong dong và chợt nghe một mùi hương thơm ngát. Tôi hỏi bạn " Mùi hoa gì thơm quá?"  Bạn bảo "Ngọc lan đấy”. Dịu dàng, nhè nhẹ, lãng đãng trong không gian.

Tôi gặp được những người Hà Nội dễ thương.(Tất nhiên là người dễ thương nhất thì tôi đã bắt về rồi :-)). Những người đàn ông hài hước, lịch lãm, ga lăng. Những cô gái cá tính, đẹp một cách rất riêng, đến nỗi tôi thấy mình thật mờ nhạt và vô vị khi đứng cạnh họ. 
Tôi thích Hà Nội mùa thu, không phải là bởi thời tiết đẹp, mà là vì thời điểm đẹp đẽ nhất trong ký ức của tôi là những ngày tháng Mười năm đó. Chúng tôi ngồi nhìn ra mặt hồ, mỗi người một suy nghĩ, không biết khi nào sẽ gặp lại nhau. .Dường như cũng không ai quan tâm đến điều đó, chỉ biết rằng lúc này đây, là giây phút tuyệt đẹp.

Và khi tôi chọn làm mùi hương Hà Nội với rất nhiều loại gỗ, trầm và xạ hương, tôi thấy nó quá nam tính và xa lạ. Tôi đã thử đi thử lại rất nhiều lần. Cuối cùng với một chút mộc lan, một chút rêu, một chút u hoài, một chút lãng mạn, tôi hài lòng với hợp hương L'automne de Hanoi dù nó vẫn kiêu hãnh và không dễ ưa chút nào.

Nhưng rồi, tôi cá là  bạn sẽ yêu...